Thứ Bảy, ngày 29.12.2024
Chúng ta thật vui mừng được hiện diện cùng với nhau trong những ngày này tại Tallinn. Các bạn đến từ hầu hết các quốc gia ở Châu Âu và cả những vùng xa xôi hơn, như những người hành hương đến Estonia, để cầu nguyện và chia sẻ như một dấu chỉ của hy vọng trên lục địa chúng ta ngày nay. Các bạn hẳn đã rất mệt mỏi sau những chuyến hành trình dài, nên tôi hứa sẽ không nói quá lâu.
Tổng Giám mục Urmas Vilmaa của Hội Thánh Tin lành Luther Estonia và Regina đến từ Hội Thánh Missio tại Tallinn có mặt với chúng ta tối nay.
- “Việc Hội Thánh của Đức Tổng Giám mục tham gia vào cuộc gặp gỡ này có ý nghĩa như thế nào?”Đức Tổng Giám mục chia sẻ vài lời về sự tham gia của Giáo hội mình.- “Cuộc gặp gỡ này mang ý nghĩa gì đối với bạn, một người trẻ Estonia?”Regina chia sẻ một vài suy nghĩ.
Tôi nhớ lần đầu tiên tôi đến Tallinn cách đây ba mươi năm. Khi tôi đến ga tàu Baltijaam cùng một anh em khác, một nhóm bạn trẻ đã chờ chúng tôi ở đó. Họ hát và mang theo những bó hoa. Sự chào đón nồng nhiệt của họ khiến tôi rất xúc động, và tôi không bao giờ quên được điều đó.
Bây giờ chúng ta đang sống trong một thời đại khác, nhưng chẳng phải trong chúng ta vẫn còn mong muốn vượt ra khỏi vùng an toàn của mình để tìm kiếm sự hiệp thông với nhau hay sao? Điều đó giúp chúng ta hiểu rằng chúng ta được mời gọi hướng tới điều gì đó lớn lao hơn những gì chúng ta thấy ngay từ ban đầu.
Các bạn đã nhận được bức thư “Hy vọng vượt trên mọi hy vọng”, được viết cho cuộc gặp gỡ này và những cuộc gặp gỡ tiếp theo trong năm tới. Trong những ngày này, các bạn sẽ cùng nhau khám phá các khía cạnh khác nhau của chủ đề này. Vào thời điểm chúng ta dễ nản lòng trước những gì xảy ra trên thế giới và trong xã hội, liệu chúng ta có sẵn sàng lắng nghe nhau và khám phá điều đã được đặt để trong trái tim mỗi người không?
Để viết bức thư này, tôi đã dành nhiều thời gian lắng nghe các bạn trẻ sống trong những khu vực chiến tranh. Tôi rất ấn tượng bởi lòng dũng cảm và sự kiên cường của họ. Nhiều người tôi nói chuyện đã chia sẻ rằng đức tin là yếu tố quan trọng giúp họ đối mặt với thực tại khắc nghiệt của cuộc sống.
Đức tin, sự tín thác đơn sơ vào tình yêu của Thiên Chúa, hiểu rằng nhờ sự Phục sinh của Chúa Giêsu, cái chết sẽ không bao giờ có lời kết cuối cùng. Họ đã chia sẻ với tôi về niềm hy vọng – một niềm hy vọng vượt trên mọi hy vọng – bởi vì họ tin tưởng vào một cuộc sống mới sẽ nảy sinh ngay cả khi mọi thứ dường như đã mất.
Tối nay, trong giờ cầu nguyện, chúng ta đã nghe bài Magnificat – bài ca của Đức Maria, Mẹ Chúa Giêsu. Là một người trẻ, Mẹ đã đối diện với hoàn cảnh mà mình chưa từng nghĩ đến. Sống trong một đất nước bị chiếm đóng, Mẹ hiểu được tầm quan trọng của đức tin vào Thiên Chúa và can đảm cất tiếng “xin vâng” trước những gì Chúa yêu cầu nơi Mẹ.
Mẹ đã đến thăm người chị họ Êlisabét, người cũng đang mong chờ một sự hạ sinh diệu kỳ. Giống như Đức Maria, mỗi người chúng ta cần có những người như bà Êlisabét. Những người xác nhận những gì chúng ta biết về những điều Thiên Chúa muốn nơi chúng ta, nhưng lại thật khó tin để thực hiện.
Lời xác nhận của người chị họ khiến Đức Maria cất lên bài ca ngợi khen. Mẹ nhìn thấy cách Thiên Chúa nâng đỡ những người bé mọn, còn kẻ quyền thế bị hạ bệ. Viễn cảnh của Mẹ là một thế giới, dưới dấu chỉ của tình yêu thương xót Chúa, là một thế giới công lý và hòa bình, nơi không ai phải thiếu thốn. Khi nghe những lời này, tôi cảm thấy một điều gì đó nơi tôi dám tin rằng hoàn cảnh có thể thay đổi, và niềm hy vọng của tôi được tái sinh.
Trong những ngày này, tôi mời gọi các bạn hãy hát bài ca của Đức Maria. Khi các bạn hát, hãy cầu nguyện cho những hoàn cảnh sẽ được biến đổi. Hãy nhớ đến những người sống dưới các chế độ áp bức, nhưng khát khao công lý và hòa bình. Tôi nhớ rất rõ cuộc Cách mạng Ca hát vào năm 1991, góp phần mang lại độc lập cho Estonia. Rất nhiều bạn trẻ mà tôi đã trò chuyện trong khi chuẩn bị Bức thư chia sẻ rằng việc hát ca rất quan trọng trong việc làm mới niềm hy vọng và mang lại can đảm để kiên trì.
Cần phải có lòng can đảm để hy vọng. Trong thư, tôi trích lời của nhà thần học người Peru, Gustavo Gutiérrez: “Thiên Chúa sẽ không quên giao ước: lòng trung thành trước hết và quan trọng nhất là ký ức … Có ký ức không có nghĩa là chỉ cố định trong quá khứ. Ghi nhớ quá khứ là điều quan trọng, nhưng điều đó quan trọng bởi vì nó giúp chúng ta đặt hy vọng cho tương lai.”
Chúng ta không thể quên quá khứ, nhưng chúng ta có thể nhìn vào đó để xây dựng ngày hôm nay và từng bước dựng nên tương lai của chúng ta. Chẳng phải đó là cách Thiên Chúa hành động sao? Qua Chúa Thánh Thần, Thiên Chúa luôn hoạt động trong chúng ta và quanh chúng ta, biến đổi những tổn thương của chúng ta và chúc lành cho niềm vui của chúng ta.
Chúng ta đừng quên quá khứ, nhưng cũng dám hy vọng vượt trên mọi hy vọng.
Chúa nhật, ngày 29.12.2024
Hôm nay, các bạn đã tham gia vào các buổi cử hành tại các giáo xứ đón tiếp. Chúng tôi biết rằng nhiều bạn đang ở tại các trường học, hội trường và một số người đang ở trong các trung tâm quân đội, những nơi từng được sử dụng để đón tiếp người tị nạn trong những năm qua.
Khi tôi còn trẻ, tôi tham dự cuộc gặp gỡ Taizé tại Barcelona năm 1985, ban đầu tôi cũng ở trong một ngôi trường lớn. Điều đó không giống như tôi mong đợi và không hề dễ dàng. Nhưng dần dần, đây đã trở thành một kinh nghiệm quan trọng về đời sống cộng đoàn và sự sẻ chia. Việc quan tâm đến nhau, sẵn sàng phục vụ và chấp nhận một lối sống đơn giản đã định hình cách nhìn của tôi về tương lai.
Trong cuộc gặp gỡ này, các bạn cũng có cơ hội tham gia nhiều hội thảo khác nhau. Tôi hy vọng rằng những hội thảo này sẽ nâng đỡ các bạn trong hành trình tìm kiếm và giúp các bạn gặp gỡ những người Estonia dấn thân, với những chứng tá của họ sẽ khích lệ chúng ta trên con đường đức tin.
Hôm qua, tôi đã nói rằng chúng ta không thể quên quá khứ, nhưng có thể nhìn vào đó để xây dựng ngày hôm nay và từng bước dựng nên tương lai. Ở rất nhiều quốc gia của chúng ta, lịch sử đã để lại những vết thương mà chúng ta vẫn còn mang trong mình đến hôm nay. Một số khác trong các bạn, đặc biệt là các bạn đến từ Ukraine, vẫn đang trải qua những kinh hoàng của chiến tranh. Chút nữa đây, chúng ta sẽ lắng nghe Andriana và Marta, những người đến từ Ukraine.
Tuần trước, tôi đã ở Libăng. Cùng với một người anh em trong Cộng đoàn, vốn xuất thân từ quốc gia này, tôi đã đến thăm các cộng đoàn tôn giáo khác nhau trong thời gian chuẩn bị lễ Giáng sinh. Các bạn biết rằng Trung Đông hiện tại vẫn đang chìm trong chiến tranh. Chúng tôi có rất nhiều bạn hữu ở đó và chuyến viếng thăm của chúng tôi là một dấu chỉ nhỏ của tình liên đới với họ.
Sự rộng lượng trong việc đón tiếp ở một vùng đất chịu nhiều hoang tàn thật khiến tôi cảm phục. Những tòa nhà tại nhiều nơi trong đất nước vẫn là đống đổ nát, nhưng người dân vẫn kiên cường mở lại các cửa hàng và dọn sạch đống đổ nát ấy. Sự kiên cường ấy chính là một cách kháng cự lại bạo lực đã giáng xuống nơi đây.
Hiện tại có rất nhiều điều bất định. Chiến tranh có thể quay trở lại. Dẫu vậy, những người mà chúng tôi đã gặp vẫn chia sẻ niềm vui của lễ Giáng sinh. Đức tin của họ chính là ánh sáng chiếu soi trong bóng tối.
Chúng tôi cũng đã gặp gỡ một vị sheikh Hồi giáo ở miền nam đất nước. Ngôi nhà của chính ông đã bị phá hủy và một số làng gần đó vẫn còn bị phong tỏa. Những quả bom vẫn còn rơi khi ông an táng những Kitô hữu đã chết trong lúc chờ linh mục đến để cử hành các nghi thức cần thiết.
Khi tôi trò chuyện với những người trẻ Libăng trong thời gian xảy ra các trận oanh tạc gần đây, tôi cảm nhận được niềm hy vọng của họ về một tương lai hòa bình và công lý. Lòng can đảm của họ thật rõ ràng, dù tuyệt vọng luôn lảng vảng quanh đây. Tối nay, chúng ta đã nghe Thánh Phaolô Tông đồ viết cho các tín hữu tiên khởi tại Rôma: “Chúng ta trông mong điều mình chưa từng thấy.” Tôi cảm nhận rất mạnh mẽ điều này khi lắng nghe những người trẻ ấy. Những cuộc gặp gỡ tuần trước đã xác nhận những gì tôi nghe trước đó.
Chính Chúa Giêsu cũng đã sinh ra trong cảnh nghèo hèn vào một thời điểm đầy bấp bênh tại vùng đất mà Ngài sẽ sống. Chúng ta cũng có thể rơi vào những hoàn cảnh mà con đường phía trước dường như mờ mịt. Chúng ta có thể cảm thấy tức giận và bất lực trước một số thực tại, nhưng liệu điều này có thúc đẩy chúng ta hành động không? Một người được trích dẫn trong Bức thư đã nói với một anh em trong Cộng đoàn của chúng tôi gần đây rằng: “Một cơn giận dữ đầy sáng tạo đang cư ngụ trong tôi.” Những cử chỉ đơn sơ nhất có thể trở thành dấu chỉ cho khát vọng hy vọng của chúng ta.
Và chúng ta cũng đã nghe trong bài đọc về tiếng rên xiết của thụ tạo. Gia đình nhân loại đầy thương tích của chúng ta là một phần trong thụ tạo bị tổn thương, nơi mọi sự đều là ân ban, mọi sự đều mong manh và mọi sự đều liên kết với nhau. Mỗi người chúng ta được mời gọi đưa ra những chọn lựa nào để bày tỏ sự chăm sóc cho ngôi nhà chung của chúng ta, thụ tạo tốt đẹp của Thiên Chúa?
Khi tôi đến Ukraine vào tháng Năm, tôi đã gặp rất nhiều người, cả người trẻ và người không còn trẻ nữa, những người đang dành thời gian và sức lực để giúp đỡ người khác. Tôi nghĩ đến một chàng trai trẻ là giám đốc của một trại trẻ mồ côi, một người phụ nữ tổ chức các khóa huấn luyện về cấp cứu và chấn thương, một người góa phụ – chồng cô đã bị giết năm ngoái – người hiện đang điều hành một hiệp hội dành cho trẻ em có nhu cầu đặc biệt.
Tôi muốn mời Andriana và Marta từ Ukraine chia sẻ đôi lời với chúng ta.– Điều gì giúp các bạn giữ vững hy vọng trong hoàn cảnh hiện tại?Thật lòng mà nói, không phải lúc nào cũng dễ dàng để giữ hy vọng khi bạn chứng kiến sự bất công kéo dài quá lâu... Nhưng điều giúp chúng tôi không đánh mất hy vọng chính là đức tin. Chúng tôi tin rằng điều không thể đối với con người thì có thể đối với Thiên Chúa. Luôn luôn có bình minh sau một đêm đen. Chúng tôi tin rằng Ngài luôn ở bên những ai đau khổ và cũng cảm nhận được những nỗi đau của chúng tôi. Chúng tôi cũng biết rằng Ngài không bỏ rơi chúng tôi trong hoàn cảnh khó khăn này.– Chúng tôi có thể cầu nguyện cho các bạn như thế nào trong thời gian sắp tới?Trong những thời điểm khó khăn và đen tối này, việc hiệp nhất trong lời cầu nguyện và cùng đứng bên nhau là vô cùng quan trọng. Chúng tôi xin các bạn cầu nguyện với chúng tôi cho chủ quyền của Ukraine, cho sự chấm dứt những cuộc tấn công vào quê hương chúng tôi, cho sự khôn ngoan của các nhà lãnh đạo và cho hòa bình mau tới. Xin hãy cầu nguyện cho tất cả những người đã mất mạng vì cuộc chiến tàn khốc và bất công này, cho những ai mất đi người thân và mái ấm, cho các binh sĩ của chúng tôi – những người mỗi ngày bảo vệ chúng tôi, sẵn sàng hy sinh mạng sống mình. Ước mong mọi gia đình sẽ được đón họ trở về an toàn. Xin cầu nguyện cho những ai bị bắt giữ, bị thương, bị mất tích, những người đang chịu đau đớn về thể chất hoặc tinh thần, những ai đau khổ và đang cần sự giúp đỡ. Cảm ơn các bạn vì tất cả những lời cầu nguyện, chúng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh từ những lời cầu nguyện ấy!
Sáng mai, các bạn sẽ cùng đọc phần thứ hai của “Bức thư” Lắng nghe những người hy vọng, cũng như một đoạn Kinh Thánh được chỉ định trong ứng dụng trên điện thoại của cuộc gặp mặt. Hai trong số những câu hỏi các bạn sẽ chia sẻ là: “Tôi đã gặp chứng nhân hy vọng nào trong cuộc đời mình chưa?” và “Tôi đã học được gì từ họ?” Có lẽ các bạn có thể bắt đầu suy ngẫm về điều này ngay từ tối nay.
Giờ cầu nguyện tối nay của chúng ta sẽ kết thúc với thời gian cầu nguyện quanh Thánh giá. Tất cả những ai muốn, có thể đến cầu nguyện trước Thánh giá để phó thác cho Chúa Giêsu những lo âu, trăn trở của mình, cũng như những hoàn cảnh đau khổ trên thế giới. Đức Kitô đón nhận mỗi người chúng ta như chính chúng ta là, và cũng như khi Ngài còn tại thế, Ngài đồng hành với chúng ta trong những băn khoăn và nghi ngờ, cũng như chung chia niềm vui của chúng ta. Ngài đổi mới niềm hy vọng cho chúng ta.
Thứ Hai, ngày 30.12.2024
Thứ Ba, ngày 31.12.2024